hôm qua như chết rồi
Chốc chốc người phụ nữ không màng người xung quanh đang cố gắng vỗ về động viên bên cạnh, gào lên rồi dùng nắm đấm yếu ớt đánh bùm bụp vào quan tài. Trong chiếc áo quan bằng gỗ gắn hoạ tiết vân mây cầu kỳ được đóng theo mẫu hàng loạt, là xác chết đứa con gái bà yêu thương, nâng niu chăm bẵm từ ngày còn đỏ hỏn.
Theo Bộ Y tế, số ca mắc COVID-19 ghi nhận được tại các tỉnh thành trên cả nước ngày 9.10 là 371 ca, giảm 311 ca so với hôm qua (682 ca)- mức thấp nhất trong vòng 5 tháng qua.
Quán đóng cửa rồi, nó bảo thôi qua nhà nó ăn tất niên đi cho đỡ mất công, toàn nhân viên quán với mấy đứa bạn nó nữa, em đến giao lưu sau này sinh hoạt bên Hàn có gì thắc mắc hỏi chúng nó cho tiện. Về đến nhà em đã gần mất đi ý thức rồi, nó gần như bế em
Lúc ấy đã khuya. Trong nhà ngủ yên, thì Mị trở dậy thổi lửa. Ngọn lửa bập bùng sáng lên. Mị lé mắt trông sang thấy hai mắt A Phủ cũng vừa mở, một dòng nước mắt lấp lánh bò xuống hai hôm má đã xám đen lại. Thấy tình cảnh như thế, Mị chợt nhớ lại đềm năm trước, A Sử trói Mị. Mị cũng phải trói
Bài thơ Ngày hôm qua đâu rồi? (Bế Kiến Quốc): Em cầm tờ lịch cũ: Ngày hôm qua đâu rồi, Ra ngoài sân hỏi bố, Xoa đầu em, bố cười. Ngày hôm qua ở lại, Trên cành hoa trong vườn, Nụ hồng lớn lên mãi, Đợi đến ngày tỏa hương…. Bài thơ Em học vẽ (Phan Thị Diên): Hôm nay
Site De Rencontre Au Quebec Sans Inscription. Giới thiệu Đọc truyện Hôm Qua Như Chết Rồi tại Cập nhật Full nhanh nhất Hôm Qua Như Chết Rồi tác giả Hồi Nam Tước trên Top Truyện Tranh thuộc thể loại Đam Mỹ. Truyện online, Web truyện online đam mỹ, ngôn tình, tiên hiệp Văn án Năm năm trước Tịch Tông Hạc bị tai nạn giao thông, tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình anh bị bạn trai năm sau Tịch Tông Hạc lại bị tai nạn giao thông, anh không những đã quên mất việc mình đã bị bạn trai đá mà còn muốn nối lại tình xưa với người “…”Người tình được anh bao nuôi là tôi đây cảm thấy tồi tệ vô cùng. Tag Hôm Qua Như Chết Rồi Đọc tiếp THẢO LUẬN
Edit Ling_, OhHarry***Ngạc nhiên là dọc suốt đường đi, tâm trạng tôi lại rất bình tĩnh, trong khi Tang Thanh thì vẫn khóc miết. Qua lời kể của cậu, tôi đã biết được đại khái những chuyện xảy ra suốt mấy ngày nay.“Tối hôm đó có mấy chiếc xe Jeep bất ngờ phóng vào, lúc ấy tôi chưa ngủ, đang bận uống rượu với nhóm đạo diễn Lý, thấy mấy thằng cha vác súng xuống mà tí thì đái ra quần! Chúng nó bắt bọn tôi đưa tay ra sau đầu, ngồi xổm xuống đất rồi bắt đầu lục soát người. Đa phần các vệ sĩ được chúng ta thuê bị Harun đánh thuốc mê từ trước, nếu không đánh thuốc thì sao chúng nó thực hiện kế hoạch dễ thế được. Tôi ngồi chết dí ở đó lâu lắm, đang tính đến chuyện viết thư tuyệt mệnh thì mấy gã đó cầm súng bỏ đi, trước khi đi còn bảo là đã bắt được ông chủ của chúng ta rồi, phải đưa tiền thì chúng nó mới thả con tin.” Tang Thanh lau nước mắt, viền mắt đỏ bừng “Tôi tưởng cậu vẫn an toàn, nhưng ai ngờ cậu lại gặp chuyện thật cơ chứ! Cậu biết chỗ này rồi đấy, làm gì có mống người nào sống trong vòng mấy trăm kilomet quanh đây đâu, tuy khách sạn đã nhanh chóng báo cho cảnh sát nhưng chúng ta chẳng thể nhờ vả được họ, đợi suốt mấy tiếng mà vẫn chưa thấy một ai đến, nhân viên của đại sứ quán nước chúng ta đến còn sớm hơn.”Lý Tân Bình ngồi bên cạnh chêm vào một câu “Nhân viên của đại sứ quán nói rằng ở đây loạn lắm, tỉ lệ cướp giật cao, chắc thấy có thể đục nước béo cò trong dịp tổng tuyển cử này nên đám cướp đó bắt đầu nảy sinh ý đồ bắt cóc.”Tôi và Tịch Tông Hạc khổ sở vì bị trói, mà mọi người ở bên ngoài cũng không khá hơn là bao. Ngay khi nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, họ liền nghĩ cách liên hệ với một khách sạn khác trong khu bảo tồn, mượn trực thăng để đến thủ đô, lấy được một triệu đô tiền mặt từ ngân hàng một cách gian lao vất vả, sau đó Tang Thanh và Phương Hiểu Mẫn phải cẩn thận từng tí một để đưa số tiền đó về khu bảo tồn, trong lúc chờ đợi, Lý Tân Bình tiếp tục huy động nguồn tiền.“Cậu không biết để chuẩn bị được đống tiền đó phải vất vả thế nào đâu, bọn tôi phải chia ra mấy ngân hàng để rút lận, rất nhiều ngân hàng đã đóng cửa vì cuộc tổng tuyển cử, chỗ không đóng cửa thì làm việc kém hiệu quả, may có đại sứ quán đứng ra họ mới đẩy nhanh tốc độ, chứ lúc bình thường có khi dầm dề một tháng cũng nên. Người biểu tình tụ tập khắp trên đường, tôi giữ tiền mà sợ họ lao vào cướp chết đi được.” Tang Thanh xì mũi “Sau khi giao khoản tiền đầu tiên cho bọn bắt cóc, bọn tôi chuộc được cậu Tịch về. Mà cậu Tịch cũng đỉnh thật, đã ra nông nỗi ấy rồi còn cố gắng chống đỡ đến hơi thở cuối cùng để gọi điện thoại nhờ chuẩn bị tiền cho cậu…”Tôi húng hoắng ho một tiếng, ra hiệu cậu chú ý cách dùng từ, cậu vỗ nhẹ miệng mình mấy cái rồi tiếp tục nói “Ôi trời, dù sao thì cậu ấy rất tận tâm với cậu mà, cậu đừng nói gì hết, không bao lâu sau khi cậu ấy gọi điện thì đã có người đi máy bay riêng đến đưa tiền.” Mắt Tang Thanh lóng lánh khi kể chuyện “Lúc đến còn không quên hỏi xem đã đủ chưa, cần gửi thêm không, đẹp trai dã man!”Tôi cười nói “Đẹp trai dã man’ ở đây chỉ người đưa tiền hay Tịch Tông Hạc hả?”Tang Thanh hờn dỗi đẩy tôi một cái “Đương nhiên người đưa tiền rồi, tôi nào dám mơ tưởng tới cậu Tịch.” Nghĩ xong, cậu ấy lại bổ sung thêm một câu “Mà cậu Tịch cũng đẹp trai lắm.”Chúng tôi vào nội thành bằng máy bay trực thăng, sau đó lên xe tới bệnh viện, và khi trông thấy Tịch Tông Hạc thì đã là chuyện của mấy tiếng anh quấn băng, một tay truyền dịch, nằm ngủ say trên giường một cách tĩnh lặng. Phương Hiểu Mẫn ngồi bên cạnh chăm sóc, trong phòng bệnh còn có một khuôn mặt nữa mà tôi không nhận ra, chắc hẳn là anh chàng đẹp trai đến đưa tiền mà Tang Thanh nhắc thấy tôi bước vào một cái, họ liền đồng loạt đứng lên.“Anh Cố…” Tôi đặt ngón tay lên môi, suỵt cậu đừng lên tiếng khi thấy Phương Hiểu Mẫn gọi bọc mình trong chăn, người lem luốc bẩn thỉu, vừa nhếch nhác vừa mệt mỏi. Tang Thanh đang đợi để đưa tôi đi khám, nhưng tôi vẫn quyết định đến ngó qua Tịch Tông Hạc trước, dù rằng anh chẳng biết tôi đã anh ổn rồi nên tôi yên lòng hẳn, quay người ra khỏi quả kiểm tra cho thấy tôi bị thiếu nước mức độ nhẹ, ngoài ra không có vấn đề gì to tát, nhưng Tang Thanh không yên tâm, cậu để tôi ở lại viện một đêm, bảo rằng đợi có kết quả báo cáo xong xuôi rồi ra viện cũng không muộn. Tôi nghĩ một lúc, dù sao Tịch Tông Hạc cũng đang nằm viện, như này thì tôi có thể ở với anh, thế cũng rửa, thay quần áo sạch sẽ và ăn uống đầy đủ xong, sau vài ngày tinh thần căng thẳng không ngơi nghỉ, bây giờ tôi đã an toàn, không ngăn nổi cơn mệt mỏi, ngay khi vừa ăn xong, tôi liền nằm lăn ra giường bệnh, ngủ lịm ngủ một mạch sang đến ngày hôm sau, cho tới khi bị ánh nắng đánh thức và mở bừng mắt, tôi thấy Tịch Tông Hạc đang ngồi bên giường mình và gọt tay anh mảnh khảnh và khỏe khoắn, khớp xương rõ ràng, thích hợp để chơi nhạc cụ, dường như hương vị của trái táo đó cũng được tôn lên thêm mấy phần…Đợi đã, Tịch Tông Hạc đang gọt táo ư?Tôi phản ứng mạnh, ngạc nhiên ngồi dậy “Anh, sao anh lại ở đây?”Anh ngẩng đầu nhìn tôi, nở nụ cười “Em dậy rồi à?”Trong phút chốc, tôi đâm bồn chồn vì được yêu thương, lần trước anh cười với mình thế này là khi nào nhỉ, dường như tôi đã sắp nhìn thoáng qua vết thương trên đầu anh, nhíu mày nói “Anh vẫn chưa khỏe hẳn mà, sao Phương Hiểu Mẫn lại để anh đi linh tinh thế này?” Nói xong, tôi toan xuống giường “Để em đưa anh về.”Anh cúi đầu, tiếp tục gọt táo, vẫn không nhúc nhích “Anh mà muốn đến thì ai ngăn nổi anh?”Anh không muốn đi thì ai kéo nổi anh?Nghe anh nói vậy, tôi sờ mũi, gác chân lên giường rồi ngồi táo xong, anh đưa phần thịt quả trắng như tuyết đến trước mặt tôi, lặng thinh, nhưng chẳng cần nói tôi cũng hiểu ý đồ là gì. Tôi lo lắng nhận lấy trái táo quý giá này, đưa lên miệng cắn dưới sự giám sát của vẫn còn nhớ cái ánh mắt mà anh dành cho tôi khi tôi yêu cầu Harun đưa anh rời đi, ánh mắt biểu thị rằng sẽ tính sổ với tôi sau khi sự việc kết thúc. Bây giờ, trông anh càng nhu mì bao nhiêu, tôi càng cảm thấy anh giả tảng bấy nhiêu, chỉ sợ bị anh gây sự bất chợt.“Cố Đường.” Anh gọi tên tôi, chầm chậm cất con dao gọt hoa quả đi. Bỗng, tôi dớ dẩn nghĩ rằng, nếu cảnh tượng này mà xuất hiện trong phim, tôi cá chắc đó là một phép ẩn ngừng ăn, ngồi ngay ngắn nhìn anh.“Nếu em chết, em có biết điều gì sẽ xảy ra với anh không?”Tôi lắc đầu, không dám nói ra những phỏng đoán viển vông, sầu khổ vì tình của mình, nhưng trong lòng lại thấy rằng, nói chung hẳn là vậy thị sát tôi suốt hồi lâu rồi nói “Em chết, anh cũng sẽ chết.” Anh thốt lên câu nói với một vẻ chẳng hề cợt nhả, đôi mắt anh sâu hoắm, giọng đều đều “Anh sẽ đưa con chúng mình đi tìm em.”Tôi hé miệng, bất giác không biết nên phản ứng thế nào. Điều này hơi ngoài sức tưởng tượng của tôi, sao chuyện “sống chết có nhau” do anh nói ra lại rùng rợn thế này? Chẳng phải lời ngon tiếng ngọt, mà giống đe dọa hơn nhiều.“May là em đã trở lại mà không gặp chuyện gì…” Tôi cười ái ngại. Nếu không sẽ thành một thi thể ba mạng người mặc dù bị dọa cho sợ, tôi không thể phủ nhận rằng mình cảm thấy ngọt ngào khôn nguôi khi nghe lời tuyên ngôn này của như một con gấu nâu ngốc nghếch chọc phá tổ ong kiên cố bằng cành cây. Mật ong vàng óng sền sệt chảy xuống theo thân cây, khi này, dù cho có hàng nghìn, hàng vạn con ong mật muốn lao xuống đốt tôi đi chăng nữa, tôi thề sống chết cũng phải nếm thử thứ mật ong ngọt lựng kia cho bằng là thiên tính của loài gấu nâu, và cũng là số mệnh của tôi, tôi sẵn lòng chấp nhận.“Ừ, may mà em đã về.” Đến bây giờ, biểu cảm trên khuôn mặt anh mới thật sự dịu dàng, thực lòng thực dạ mà mỉm cười với edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê ăn táo, tôi vừa trò chuyện với anh, lúc này mới biết tin tức đoàn phim gặp phải đám bắt cóc đã lan truyền về nước và gây ra sự náo động lớn, xém chút nữa thì các fan hâm mộ đã xin lệnh, muốn mẫu quốc đưa quân sang giải cứu chúng bất cẩn bị sặc “Thế hiện tại… hiện tại thế nào rồi?”“Không được nói chuyện trong lúc ăn.” Tịch Tông Hạc quắc mắt với tôi, anh lấy lõi táo khỏi tay tôi rồi đưa cho tôi một cốc uống một hớp nước, dằn cơn ho xuống.“Giờ ổn rồi, đã đăng tin báo an toàn trên Weibo.” Tịch Tông Hạc nói “Hai ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây, hủy kế hoạch quay phim.”Vì đã xảy ra chuyện như vậy, nên dù đoàn phim có can đảm đến mấy thì cũng không thể tiếp tục ở lại được nữa. Sau đó tôi mới biết, vì lý do an toàn mà Thượng Nhan cùng những người khác đã rời đi trước đó vài ngày, người ở lại châu Phi không nhiều khi đang nói chuyện, cửa phòng bỗng bị đẩy ập ra từ phía ngoài, một bóng người không thể ngờ tới xuất hiện trước mặt tôi và Tịch Tông Hạc.“Tiểu Đường!” Trông Dung Thân hơi phờ phạc, có lẽ vì hành trình không được thuận lợi cho lắm, nhưng vừa trông thấy tôi, mắt ông ta đã sáng quắc lên, không còn quan tâm đến ai sững sờ nhìn ông ta “Chú… Sao chú lại tới đây?”Ông ta bước tới, nắm chặt tay tôi “May mà con không bị làm sao, chú nghe tin mà sợ đến thót cả tim.”Tôi còn chưa kịp nói đến câu thứ hai thì giọng nói lạnh tanh của Tịch Tông Hạc đã vang lên.“Bỏ cái tay của ông ra.”Tuy bị thương ở đầu và sắc mặt trông khá kém, nhưng xét về khoản khí thế, anh chẳng hề chịu thua chút nào. Nếu ánh mắt có thực thể, tôi dám chắc rằng tay của Dung Thân đã bị anh xuyên là oan gia, tôi còn chưa kịp tìm cơ hội nói rõ với Tịch Tông Hạc về mối quan hệ lằng nhằng, phức tạp giữa Dung Thân, Cố Nguyên Lễ và mẹ mình trong quá khứ, vậy mà giờ hai người này đã gặp nhau rồi.“Ồ, Tiểu Tịch, cậu cũng ở đây à.” Dung Thân không hề buông tay tôi ra mà chỉ thản nhiên liếc Tịch Tông Hạc như thể bây giờ mới chú ý đến lẽ vì thấy hổ thẹn với đứa con thất lạc là tôi nên ông ta chẳng buồn ra vẻ khách sáo với Tịch Tông Hạc nữa, kể cả khi đó là điều tối thiểu nhất.“Cố Đường!” Tịch Tông Hạc trợn mắt rệch mồm với giật thót người, giật giắt tay về, thậm chí còn giơ lên để tỏ rõ mình trong sạch.“Tiểu Hạc, anh tin em đi, em thật sự không có gì với ông ấy đâu.”“Anh tin em.” Tịch Tông Hạc mỉm cười, quay sang nhìn Dung Thân “Anh mạnh hơn ông ta trên mọi phương diện, đã thế còn trẻ hơn nữa, sao em có thể chọn ông ta thay vì chọn anh cho được.” Đang định thở phào nhẹ nhõm, tôi lại nghe anh nói “Vậy nên, chắc chắn là ông ta bám lấy em dai như đỉa!”Mẹ ơi, đầu tôi sắp nổ tung rồi.“Ai mới là kẻ bám đuôi cơ?” Dung Thân bỏ tay xuống, cười khẩy nói “Nếu đã chọn chia tay, tại sao cậu còn bám lấy Cố Đường hết lần này đến lần khác? Nghĩ thằng bé không có nơi nương tựa nên thấy dễ bắt nạt phải không?”“Chuyện giữa tôi và Cố Đường thì liên quan gì đến ông?”“Nực cười, chuyện của Cố Đường là chuyện của tôi, tôi coi nó như con cháu trong nhà!”“Ông để con cháu trong nhà diễn cái trò nhét bida vào đít à? Ông có thấy tởm không?”“Cậu…”“Đủ rồi!!” Càng nghe họ nói, tôi càng thấy quái gở, đành lên tiếng để chấm dứt trận đấu khẩu hai cùng lúc ngậm miệng rồi đồng thời nhìn về phía toát mồ hôi lưng, thở dài, lấy lại giọng điệu bình tĩnh và nói “Tôi sẽ giới thiệu hai người lại với nhau…”Tôi xòe tay ra trước mặt Tịch Tông Hạc “Đây là Tịch Tông Hạc, người yêu của cháu, người nhà, người trong lòng, và là bố của con cháu.” Sau đó tôi chuyển sang Dung Thân “Đây là Dung Thân, cha ruột của em.”Vào giây phút đó, căn phòng lặng thinh đến nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi, mặt mày ai nấy đều “sặc sỡ”, đủ để mở xưởng nhuộm bằng hai câu ngắn gọn ấy, đến tôi cũng không đếm được xem mình đã bổ xuống bao nhiêu thoi giáng trời.
Edit OhHarry***Trời còn chưa rạng sáng nhưng tôi đã phải kéo theo chiếc vali 28 inch đi trên con đường núi heo hút không một bóng người hay xe cộ qua lại, kẹp dưới nách là một bức tranh sơn dầu tả tiếng trước đó, Tịch Tông Hạc đã tuyên bố rằng anh không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa và ra lệnh cho tôi thu dọn đồ đạc, xéo đi ngay lập tức. Anh ấy giận thật rồi, thậm chí còn không duy trì được biểu cảm bình tĩnh mà bản thân đã rèn giũa suốt bấy lâu nay ở mức tối thiểu, gân xanh trên trán gồ lên, ánh mắt xua đuổi mang theo cảm giác gần như kinh tởm. Nếu tôi còn dám biện hộ thêm một câu, hay tự nhận rằng mình có tình cảm sâu đậm với anh thì có thể anh ấy sẽ xách cổ tôi ném thẳng ra khỏi cửa trong tình trạng khoác mỗi tấm ga trải những lời Tịch Tông Hạc nói ra hoàn toàn là sự thật, tôi đúng là một thằng xảo trá. Chỉ vì một bản hợp đồng, chỉ vì không muốn mất đi những thứ đang nắm trong tay mà sẵn sàng làm ra hành động đê hèn tới mức lừa dối tình cảm của một tên xé nát tờ hợp đồng kia rồi ném đống giấy vụn vào mặt tôi.“Cố Đường, anh mới là người có tài diễn xuất tốt nhất đấy, anh chỉ đối xử tử tế với tôi vì tư lợi thôi.” Đôi mắt anh đỏ ngầu, buông tiếng thở dài, “Anh diễn tốt thật đấy.”Tôi nín lặng, không còn gì để lúc anh phát hiện ra bản hợp đồng cho đến khi thu dọn hành lý và rời đi, tâm trạng của tôi luôn duy trì ở trạng thái bình thản đến lạ lùng. Như thể tôi đã âm thầm tập dượt cho kết cục này suốt vô số lần, cho đến khi nó ập đến một cách bất ngờ, phản ứng đầu tiên của tôi là bình tĩnh chấp nhận chứ không phải bàng hoàng hay sợ nào lớp vỏ bọc giả tạo kia cũng bị xé toạc vào một ngày nào đó, và đứng trước vực sâu thăm thẳm ấy, tôi chỉ đành kéo dài thời gian chuẩn bị tâm lý cho bản thân, ngoài ra, không một cách nào có thể giúp tôi tránh khỏi kết cục tan xương nát thịt. Bất kể là đứng dưới vai trò của một người diễn viên thực thụ hay một người tình hoàn hảo, tôi đều đã đùa với lửa, và chính bản thân tôi đang bị thiêu dần thiêu mòn bởi lò lửa địa ngục do mình thổi là quả báo cho thói tật tham lam của bảo tôi thèm khát những thứ mình không nên chạm vào, đáng năm năm sống chung, tôi không nghĩ mình lại cất chứa nhiều đồ trong căn nhà này đến vậy, nhiều đến mức không thể nhét toàn bộ vào một chiếc vali để mang dọn ra một ít quần áo và phụ kiện trang sức, rồi lặng lẽ rời khỏi biệt thự, nhưng vừa mới bước xuống bậc thềm, cánh cửa sau lưng tôi đột nhiên mở chưa kịp quay đầu lại, tôi đã nghe một tiếng giòn tan vang lên, có thứ gì đó đập vào chân tôi, thế rồi, cánh cửa kia đóng sập ngay lại mà chẳng buồn quyến có linh tính mách bảo, tôi chậm rãi cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên là bức tranh hoa hướng dương của ngồi xổm xuống, thở dài rồi nhặt bức tranh lên. Khung tranh bằng gỗ không chịu được va đập mạnh, ngay khi đập xuống mặt đất, các cạnh bên đã bung ra khỏi phào khung tranh, và dường như chỉ cần một cú chạm nhẹ nữa thôi cũng có thể khiến nó gãy tan tành thành nhiều thể làm gì khác, tôi đành kẹp bức tranh dưới nách để cố định, hy vọng có thể vớt vát lại bức thế đã chẳng đóng khung cầu kỳ làm gì…Chậc, nếu biết trước thì tôi đã không vẽ bức tranh này, phí mất nửa năm một cách vô rét tạt thẳng vào mặt tôi, cái lạnh thấu xương như muốn bào mòn cơ thể khiến tôi không kìm được mà rùng mình mấy cái với mong muốn chống lại cái tiết trời giá buốt.“Lạnh chết mất…”Tôi quấn chặt áo khoác, đứng chờ dưới chân núi, đợi chừng mười phút thì một chùm tia sáng rọi tới từ trong ánh bánh mai, đó là ánh đèn pha của chiếc ô tô mà tôi mua cho Cố Nghê hồi năm đã lạnh cóng người nên ngay khi con bé đỗ xe lại, tôi vội vàng nhét hành lý và bức tranh vào cốp sau rồi chạy tuốt lên phía trước để mở cửa xe và ngồi xuống ghế phó Nghê liếc mắt nhìn tôi, sau đó giở thứ giọng biết tuốt như thể bị một nhà hiền triết nào đó nhập vào người, “Đã bảo là anh ta chẳng phải hạng tốt đẹp gì rồi kia mà, bị đuổi ra ngoài rồi chứ gì?”Tôi chỉnh lỗ thông gió cho hắt về phía mình, rồi tăng nhiệt độ sưởi lên để hơi ấm nhanh chóng xua tan cái lạnh khỏi cơ thể.“Em tập trung lái xe đi.” Tôi cuộn người lại, dựa vào vừa nhắm mắt, giọng Cố Nghê lại vang lên.“Anh đừng tự hạ thấp bản thân mình nữa, loại người như họ vốn không có tình cảm, anh sống với anh ta bao nhiêu năm như thế, em chưa từng thấy anh ta quan tâm đến anh bao giờ. Bây giờ còn mất trí nhớ nữa, anh ta chỉ càng đối xử với anh tệ hơn thôi.”Trong mua bán không có chuyện nhân nghĩa, thật lòng mà nói, có một số việc tôi cần phải nói để minh oan cho Tịch Tông Hạc.“Đó là bởi bọn anh không có tình cảm thực sự với nhau, anh ấy quan tâm anh làm gì cơ chứ?” Tôi nhắm mắt lại, định bụng bảo Cố Nghê im đi, đừng giả vờ làm bác sĩ tâm lý đưa ra lời khuyên trong chuyện tình cảm rõ ràng Cố Nghê không hiểu tâm lý tôi gì cả, thậm chí con bé còn chẳng thèm nhìn mặt tôi, nó vẫn tiếp tục lảm nhảm như cái máy không dừng được.“Em biết mà, anh ta thèm muốn thân thể anh, còn anh thì thèm muốn tiền của anh ta.”Đúng là tôi thèm muốn tiền của anh ấy, và anh ấy thèm muốn thân thể của tôi thật… Nhưng ngoài kia có đầy rẫy nam thanh nữ tú muốn bò lên giường anh cơ mà, việc gì anh ấy phải chăm chăm vào mỗi cơ thể tôi?“Không, bọn anh đã ký hợp đồng với nhau.” Tôi thẳng thắn tiết lộ mấu chốt của câu tức gây sốc này buộc Cố Nghê phải phanh gấp xe ngay giữa đường núi, nếu không thắt dây an toàn, có lẽ tôi đã ngật người về phía trước và đâm thẳng đầu vào kính chắn gió.“Các anh làm sao cơ? Ký hợp đồng ư? Hợp đồng nào?” Con bé riết róng hỏi tôi.“Lái xe đi, ở đây không cho đỗ xe đâu.” Tôi điều chỉnh lại thế ngồi, xoa xoa phần xương ức bị chẹt đau rồi chỉ tay về phía trước, ra hiệu cho con bé tiếp tục lái đây là một câu chuyện rất dài nên tôi thuật lại mọi việc cho con bé nghe suốt dọc đường đi, bao gồm cả bản hợp đồng mà tôi đã ký với Tịch Tông Hạc trước khi anh mất trí nhớ cùng với chuyện tôi che giấu hợp đồng sau khi anh mất trí Nghê luôn giữ cho mình quan điểm rằng Tịch Tông Hạc không phải là một người tử tế, nếu tôi cứ lẽo đẽo chạy theo anh thì sớm muộn gì cũng rơi vào hoàn cảnh giống mẹ, nhưng con bé không ngờ được rằng kẻ vô liêm sỉ nhất hóa ra lại là bé đậu xe vào gara rồi tắt máy, vẻ thảng thốt vẫn hiển hiện trên khuôn mặt.“Anh…” Con bé hỏi tôi, “Anh thật sự không có chút tình cảm nào với anh ta sao?”Tôi nhìn con bé bằng ánh mắt khó tả, khi tôi còn ở bên Tịch Tông Hạc, con bé luôn miệng càm ràm rằng thứ tôi yêu là tiền chứ không phải Tịch Tông Hạc, nhưng giờ tôi và Tịch Tông Hạc đã cắt đứt quan hệ với nhau rồi, con bé lại đặt nghi vấn về mức độ tình cảm tôi dành cho Tịch Tông Hạc.“Em muốn anh có tình cảm với Tịch Tông Hạc à?” Con bé chưa kịp trả lời, tôi đã mở cửa bước xuống xe và kéo vali vào Cố Nghê được mua bằng tiền của tôi nên tất nhiên, tôi cũng có phòng riêng trong căn nhà này. Tôi sập cửa phòng, tỏ ý không muốn nói chuyện với con bé thứ xảy ra vào đêm nay đã tạo thành gánh nặng lớn cho thân thể và sức khỏe tinh thần tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng kiệt quệ. Tôi quăng hành lý vào một góc rồi đổ mình xuống giường, mệt tới mức chẳng còn sức mà cử động ngón Mộ từng đối xử tệ bạc với anh thế nào thì anh “ăn miếng trả miếng” ác gấp bội lần thế ấy, Giang Mộ bị o ép đến nỗi phải kêu nài không ngớt và chỉ còn nước nương nhờ bố vợ tương lai. Và giờ thì lại đến lượt tôi đùa cợt anh ấy, tôi không biết liệu mình có bị tống cổ khỏi làng giải trí không nữa?Nhưng những lo lắng của tôi là bằng thừa rồi, anh ấy chẳng làm gì tôi cả, ngoài việc hoàn toàn cắt đứt liên lạc với edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê ngủ li bì suốt một ngày và bị đánh thức bởi cú điện thoại của Tang Thanh, cậu vồn vập hỏi rằng tôi và Tịch Tông Hạc đã xảy ra vấn đề gì, tại sao Đường Lệ lại cắt đứt mọi nguồn tài lực đã móc nối cho tôi, thậm chí còn chặn số của cậu nắm điện thoại, đầu óc đang choáng váng chợt bừng tỉnh, cười khổ. Về chuyện của tôi, Tịch Tông Hạc cũng hạ đao giải quyết vô cùng nhanh chóng, không cà kê dê ngỗng chút nào.“Tôi và anh ấy chia tay từ tối hôm qua rồi, giờ tôi đang sống cùng em gái ở vịnh Mai Hà.”Tang Thanh im lặng mất vài giây như thể đã hoàn toàn hóa năm trở lại đây, tài nguyên mà tôi có được đều nhờ Tịch Tông Hạc móc nối hộ, những chuyện phiền phức, rắc rối cũng do một tay Tịch Tông Hạc giải quyết cho, ngoại trừ việc không ký hợp đồng kinh tế thì tôi gần như là nghệ sĩ dưới trướng anh đi sự bảo hộ của anh, không biết một diễn viên vừa bất tài, vừa không có tài nguyên như tôi có thể tự mình gồng gánh được bao lâu đây. Có khi sau này còn phải quay lại bar để chạy sô kiếm tiền.“Chỉ cãi nhau bình thường… hay là chia tay thật luôn?” Mãi một lúc lâu sau, Tang Thanh mới lên tiếng.“Không quay lại với nhau được nữa.” Tôi biết cậu đang mong mỏi điều gì trong lòng, nhưng tôi và Tịch Tông Hạc thực sự không thể “quay lại” với nhau được nữa. Thứ bị xé tan tành là bản hợp đồng chứ không phải tình cảm, chúng tôi quay lại với nhau thế nào đây? Quay lại dựa trên bình diện nào?Tang Thanh thở dài một hơi, cuối cùng cũng đành chấp nhận hiện thực mặc cho chẳng hề cam lòng.“May mà hôm qua ký hợp đồng với《Trang trại ngôi sao》rồi…”Ừ, nhờ chương trình tạp kỹ này mà tôi sẽ không rơi vào cảnh chết đói quá nhanh.“À, tôi vẫn còn đồ ở biệt thự trên núi Hành Nhạc, cậu liên hệ với công ty chuyển nhà giúp tôi để hai hôm nữa qua đó thu dọn.”Tịch Tông Hạc ngứa mắt với đống đồ đạc của tôi, tôi sợ nếu để lâu quá, anh ấy sẽ vứt toàn bộ ra bãi rác nhưng lần này, tôi lại đoán sai hướng xử lí của Tịch Tông khi tôi chưa kịp làm gì, anh đã bảo Phương Hiểu Mẫn liên lạc rồi chở toàn bộ đồ đạc đến tận nhà cho nhìn nhân viên của bên công ty chuyển nhà lần lượt xách từng chiếc vali từ ô tô vào, cảm xúc trong lòng trở nên hỗn ấy không mong tôi đặt chân vào nhà mình thêm bất cứ một lần nào đứng dựa vào cửa, chỉ đường cho họ. Phương Hiểu Mẫn bước về phía tôi rồi đưa cho tôi món đồ đang cầm trên tay.“Cái gì đây? Giấy tuyệt giao à?” Tôi đến là khâm phục mình, đã lúc này rồi mà vẫn còn tâm trạng để trêu độ mà Phương Hiểu Mẫn dành cho tôi vẫn không thay đổi “Đây là nhà hàng mà cậu Tịch dặn em đặt chỗ trước khi mất trí nhớ, cậu Tịch dự định mời anh đi ăn vào ngày hôm ấy. Tuy bây giờ các anh đã… Nhưng cậu Tịch không bảo em hủy chỗ nên em nghĩ mình cần thông báo chuyện này với anh.”Tôi sửng sốt nhận lấy tấm thiệp rồi đọc qua, thời gian được ấn định vào tuần sau, địa điểm là ở một nhà hàng Tây có view tuyệt đẹp nằm giữa trung tâm thành phố, ngày thường phải đặt bàn trước mới có chỗ, Tịch Tông Hạc là hội viên cao cấp của lấy làm lạ “Cậu biết anh ấy định làm gì không?”Không phải tôi đa nghi, nhưng vì cả tôi và anh đều là người của công chúng, anh ấy còn là ngôi sao tầm cỡ luôn được chú ý khi bước ra đường, kể cả khi đã cải trang bằng cách đeo khẩu trang kín mít cùng với kính râm, sao tự nhiên anh lại rủ tôi đi ăn tối tại một nhà hàng Tây nổi tiếng chứ?“Hình như anh ấy có chuyện muốn nói với anh.”Tôi nhìn trân trân vào phần ngày tháng, suy tư suốt hồi lâu rồi chợt ngộ ra. Hôm ấy là ngày tôi đã ký hợp đồng với siết chặt tấm thiệp, gật đầu với Phương Hiểu Mẫn “Đằng nào cũng đặt bàn rồi, không thể để lãng phí được, tới hôm ấy anh sẽ đến.”Tới khi mọi đồ đạc đã được sắp xếp ổn thỏa, Phương Hiểu Mẫn cũng lái xe trở dõi theo bóng họ rồi cúi đầu xuống nhìn tấm thiệp anh ấy là… Muốn kết thúc bản hợp đồng với tôi trong hòa bình, và tận hưởng bữa ăn chung cuối cùng cùng nhau ư?Vừa về đến nhà, Cố Nghê đã vô cùng sửng sốt khi chứng kiến cảnh cả núi thùng các-tông chất đống trong phòng “Sao lắm đồ thế?”Tôi ngồi lọt thỏm giữa đống thùng các-tông, lần lượt lấy đồ đặt bên trong ra “Tất cả đống này là của anh, Tịch Tông Hạc nhờ nhân viên gửi đến.”Công ty chuyển nhà mà Tịch Tông Hạc tìm rất chuyên nghiệp, đồ đạc được phân loại riêng và được bọc gói cẩn thận, tôi dỡ suốt một lúc lâu mới động đến thùng thứ ba.“Đàn ông gì mà mua lắm đồ thế?” Con bé ngó vào thùng các-tông tôi đang mở, “Giời ạ, gì thế này? Sao anh có lắm kính râm thế hả?”Tôi chọn lấy một cặp kính rồi đeo lên “Mua chứ sao, anh thích sưu tầm kính râm đấy, mỗi lần ra mẫu mới, cửa hàng sẽ gửi cho anh.”“Hộp này đựng gì thế?” Con bế cầm một chiếc hộp lớn lên, mở ra, và ngay lập tức thốt lên “Đồng hồ tráng men đính kim cương ư! Cố Đường, thật đấy à? Riêng cái này cũng rơi vào tầm vài triệu đấy, anh có bị thần kinh không?”Nụ cười trên môi tôi tắt ngúm, tôi cẩn thận đón lấy hộp đồng hồ từ tay con bé “Cái đồng hồ này là của Tịch Tông Hạc chứ không phải của anh. Chắc anh ấy không phân biệt được đâu là đồ của mình, đâu là đồ của anh nên cứ nhét bừa. Để anh soạn lại đồ đã, xem còn thừa gì nữa không rồi gom hết lại, đợi lúc nào trả cho anh ấy sau.”Cố Nghê không dám động vào đống đồ quý giá này nữa, con bé ngượng nghịu đứng dậy “Thôi em đi tắm đây.”Tôi gọi giật con bé lại, nhặt tấm thiệp để dưới đất lên đưa cho con bé “Tuần sau dành ra một ngày trống lịch nhé, anh đưa em đi ăn một bữa linh đình.”Cố Nghê đọc tấm thiệp rồi đáp “Thời gian ấn định sẵn rồi, dạo này em cũng không bận lắm. Nhưng mà sao tự dưng lại mời em đi ăn, kỉ niệm ngày gì à?”Tôi nghĩ ngợi trong thoáng chốc, nói “Mừng anh trở lại cuộc sống độc thân.”
Đam Mỹ Nguồn 7,100 Hoàn Thành 115402 23/02/2022 Đánh giá từ 9 lượt Bạn đang đọc truyện Hôm Qua Như Chết Rồi của tác giả Hồi Nam Tước. Năm năm trước Tịch Tông Hạc bị tai nạn giao thông, tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình anh bị bạn trai năm sau Tịch Tông Hạc lại bị tai nạn giao thông, anh không những đã quên mất việc mình đã bị bạn trai đá mà còn muốn nối lại tình xưa với người “…”Người tình được anh bao nuôi là tôi đây cảm thấy tồi tệ vô là fan của Hồi Nam Tước, bạn có thể đọc thêm Phi Âu Bất Hạ hoặc Vết Sẹo Cũ
hôm qua như chết rồi